Trần Minh Cường ra mắt tản văn “Những mảnh vỡ”

Vừa qua, tác giả Trần Minh Cường tổ chức buổi ra mắt tập tản văn Những mảnh vỡ tại Lumiere Byblos Villa. Sự kiện thu hút đông đảo bạn bè, đồng nghiệp, học trò, phụ huynh và các đơn vị đồng hành đến chung vui và chia sẻ với tác giả.

Chia sẻ tại buổi ra mắt, Trần Minh Cường gọi đây là cột mốc đặc biệt trong hành trình sáng tác. “Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cái ôm đều là những mảnh ghép yêu thương giúp tôi thêm vững tin trên con đường đã chọn”, anh nói.

Sự kiện có sự tham gia hỗ trợ của nhiều đơn vị như King Alan Group, O.P, Angel hoa tươi cùng các cộng sự cá nhân và truyền thông. Tác giả cũng bày tỏ sự biết ơn đến các mạnh thường quân giấu tên đã hỗ trợ tài chính và không gian tổ chức sự kiện.

Viết bằng cảm xúc, không lên gân

Tập sách gồm nhiều tản văn ngắn, trong đó có những bài như “Ngày em vô tư qua cầu”, “Mình tha thứ cho nhau, được chưa?”, “Chiều buồn hay là mắt em”… Mỗi bài viết đều hướng đến việc khơi gợi cảm xúc và ký ức cá nhân một cách tinh tế, nhẹ nhàng. Tác phẩm không sử dụng kết cấu phức tạp hay những lập luận triết lý, thay vào đó là giọng kể chân thành, mang màu sắc tự sự. Nhân vật trong sách không phải người hùng hay những cá nhân phi thường, mà là những con người đời thường với những cảm xúc gần gũi: yêu, thương, giận, buồn, nhớ, quên.

Trần Minh Cường viết về đổ vỡ, chia ly và tổn thương nhưng không nhằm bi lụy hay gieo nỗi buồn. Anh chọn cách viết mở, nhẹ nhàng, gợi cảm để người đọc tự tìm thấy mình trong những lát cắt đời sống.

Một trích đoạn trong sách viết: “Tha thứ không có nghĩa là quên đi mọi thứ, mà là chấp nhận rằng chúng ta đã từng cố gắng, dù kết quả không như mong đợi”. Đây cũng là thông điệp xuyên suốt tập tản văn, thấu hiểu và bao dung thay vì oán trách và níu giữ.

Kỹ thuật kể chuyện đậm chất sân khấu

Trước khi viết văn, Trần Minh Cường là đạo diễn sân khấu. Chính xuất thân này đã ảnh hưởng đến cách kể chuyện của anh: mô tả bằng hình ảnh, tạo nhịp bằng âm thanh và tái hiện không gian như một vở diễn lặng lẽ.

Ở “Sài Gòn và cô em tóc thề ngày cũ”, người đọc không chỉ hình dung được bối cảnh thành phố mà còn cảm nhận được âm thanh, hương vị và ký ức gắn liền với một thời đã qua. Ở “Chiều buồn hay là mắt em”, tác giả viết như thể đang đặt góc quay cận cảnh vào đôi mắt người xưa, khai thác chiều sâu cảm xúc qua những chi tiết rất nhỏ.

Dù không dùng nhiều câu thoại hay lời giảng giải, mỗi đoạn văn của Cường như một cảnh sân khấu được dàn dựng kỹ lưỡng. Anh không giải thích, chỉ gợi mở để cảm xúc tự len lỏi đến người đọc.

Viết như thở, kể như đang sống

Trần Minh Cường không đặt mục tiêu trở thành nhà văn lớn. Anh chỉ muốn trở thành một người kể chuyện có thật và viết bằng những trải nghiệm đã qua. “Tôi không cố tạo dựng điều gì to tát. Tôi viết như đang đối thoại với chính mình, để hiểu rõ mình hơn và chia sẻ điều đó với những ai từng thấy tổn thương trong cuộc sống”, anh chia sẻ.

Với Những mảnh vỡ, Trần Minh Cường mang đến một tập sách không quá ồn ào nhưng đủ sức nặng cảm xúc, như một người bạn đồng hành thầm lặng, không chữa lành ngay lập tức nhưng giúp người đọc học cách chấp nhận, để sống nhẹ nhàng hơn với quá khứ.

Một số hình ảnh tại sự kiện:

Hoàng Lan

 

Để lại một bình luận

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.